Một ngày lang thang trên những nỗi buồn, ta thấy mình trôi trong vô định. Một ngày lạc vào những giấc mơ, ta thấy mình trôi nổi trên những sóng gió của cơn bão lòng. Ngã người trên những nghĩ suy, ta thấy mình lạc vào những chuyến đi không hoạch định. Cứ đi mãi.. đi mãi trên con đường xa tít mù khơi mà không thể hình dung nổi một đích đến. Phải chăng sương khói đường đời đã vô tình khỏa lấp những mường tượng và làm lu mờ những niềm ước mong của ta? Có lẽ…
 Nỗi buồn vào một ngày thu rụng
Lần về phía giáo đường, ta mong mỏi tìm sự bình yên! Ta mê mẩn những hồi chuông ngân nga trước phiên lễ sớm có lẽ vì nó mang lại sự bình an cho ta trước những lấm lem của cuộc đời. Nhiều khi ta tự tìm cho mình một góc khuất bên Thánh đường mà rúc mình vào những tiếng chuông vọng. Để thấy lòng mình nhẹ đi và thanh thản hơn. Bình an.
Mùa này lá rụng nhiều lắm. Có một dạo vẩn vơ với mớ cảm xúc tự trào mình muốn đứng giữa bao la của đất trời, ngước lên bầu trời xanh thẳm, nhắm mắt lại và giang đôi tay nhỏ bé để hứng lấy những giọt sống đang cựa mình trong tiết thu. Thả hồn bay theo những chiếc lá khô ta thấy lâng lâng một nỗi mong chờ. Nhìn những chiếc lá rơi thấy lòng rụng rời như lá. Một cảm giác của sự mất mát và đứt đoạn! Giọt sương mặn khi không mà kết giọt, đọng trên mắt ai… Chơ vơ. Lạc lõng! Thu bỏ ta đi. Ước mơ rồi lại mơ ước cũng bỏ ta mà đi. Ta còn lại gì sau chuyến hành trình của những giấc mơ? Trượt chân để dừng lại nghỉ ngơi trước khi bước tiếp hay ngồi bệt xuống để khóc than? Không. Với ta đó là sự vấp ngã đớn đau mặc dù vết sướt không đủ làm nên những thương tổn. Ta cần ai đó xoa dịu và chữa lành vết thương giúp ta vực dậy sau cú ngã đầu đời và tiếp tục bước đi như đã hoạch định sẵn cho bản thân. Ta cần một định hướng rõ ràng và một bước chân đi cùng để không thấy mình lẻ loi và cô độc nữa. Ta cần…

Thời thơ bé ta từng mơ về một giấc mơ làm người họa sỹ. Khi đó ta sẽ tự phác thảo cho riêng mình một tương lai ngời sáng như buổi sớm mai đầy nắng và tràn đầy nhựa sống mà không cần nhờ đến một người họa sỹ nào đó vẽ lại dùm. Thật ra, sẽ không là giấc mơ nếu ta biết cách chạm đến và gạch đầu dòng cho mình những bước đi để thực hiện giấc mơ đó. Nhưng ta đã dừng lại sau nhiều lần mỏi mệt nên cái đích lại trở nên xa vời quá đỗi… Giữa phân vân của dừng lại hay bước tiếp thì ta lại chọn cách rẽ lối để giờ đây tiếc nhớ con đường nơi đã đi qua. Ngoảnh lại nhìn, thấy hoa thơm cỏ lạ phủ lối, ngập bước chân ai khác mà không phải là ta? Bất giác ta nhận ra nguyên do của nỗi buồn vào một ngày thu rụng!
Gió vẫn thổi, mưa vẫn rơi, cuộc sống vẫn trôi chảy theo thơi gian, duy chỉ có niềm tiếc nhớ và nuối tiếc là ở lại. Chôn chân vào nỗi buồn…
|